Một người thầy tốt giống như ngọn nến – cháy hết mình để thắp sáng đường đi cho những người khác "

Ngày 10 tháng 01 năm 2025

ĐĂNG NHẬP TÀI KHOẢN

Quên mật khẩu ?Đăng kí tài khoản

 » Tài nguyên » Góc giải trí

Góc giải trí

Cập nhật lúc : 20:44 18/01/2014  

Thơ hay tặng Thầy cô giáo nhân ngày 20/11

(ĐSPL) - Thầy cô - người nâng bước, dìu dắt chúng ta trên con đường đời. Không quản sớm khuya, thầy vẫn miệt mài bên trang giáo án, say sưa với những bài giảng của mình và tận tình đưa các con đò sang sông. 

Báo Đời sống & Pháp luật xin gửi tặng đến thầy cô những áng thơ hay nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.

 

Tuổi thơ con gọi thầy cô, bạc đầu con vẫn thưa cô lạy thầy

 

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu.

Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ

Bài tập đọc năm nao em còn nhớ

Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi

Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!

Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ

Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai

Dường như cô già đi mấy tuổi

Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy

Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia

Là một lớp người lớn lên và biết sống

Mặt đất như trời xanh mơ mộng

Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa

Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật

Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất

Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...

 

 

 

 

 

Thầy và chuyến đò xưa 


Lặng xuôi năm tháng êm trôi 

Con đò kể chuyện một thời rất xưa 

Rằng người chèo chống đón đưa 

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều 

Bay lên tựa những cánh diều 

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên 

Rời xa bến nước quên tên 

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười 

Giọt sương rơi mặn bên đời 

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông 

Mắt thầy mòn mỏi xa trông 

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

 

GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN


Có thể bây giờ cô đã quên em 

Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết 

Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt 

Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm. 

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non 

Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm 

Ai sẽ nhặt dùm em xác lá 

Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ? 

Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ 

Cho em được trở về chốn ấy 

Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái 

Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên 

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên 

Lời cô dạy: "Văn học là nhân học" 

Và chẳng ai học xong bài học làm người! 

Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười 

Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp 

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược 

Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi 

Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi! 

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ... 

 

Người lái đò

 

Một đời người- một dòng sông...

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

"Muốn qua sông phải lụy đò"

Đường đời muốn bước cậy nhờ người đưa

Tháng năm dầu dãi nắng mưa

Con đò tri thức thầy đưa bao người

Qua sông gửi lại nụ cười,

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò môc- mái đầu sương,

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày.

Khúc sông ấy vẫn còn đây,

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.

 

Thầy cô

 

Thầy chính là những vì sao thắp sáng,

Là đèn đường soi rạng lối em đi.

Còn cô là người mẹ hiền phú quý

Mà trời dành để dạy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần

Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy- cô

Học trò bao nét điểm tô

Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng

Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh

Tung tăng biểu lộ ân tình

Bao ngày mệt nhọc Thầy- Cô dỗ dành

Bây giờ, giờ phút mỏng manh

Chúng em họp lại, kính cô, kính thầy

Ngày vui nhà giáo sum vầy

Mong thầy- cô khỏe, trồng người tiếp sau.

 

Thưa thầy

 

Thưa thầy bài học chiều nay

Con bỏ quên ngoài cửa lớp

Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót

Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập hôm qua

Con bỏ vào ngăn khóa kín

Mải lươn lờ theo từng vòng sóng

Cái ngã điệu đà, cú trượt patin

Thưa thầy bên ly cà phê đen

Con đốt thời gian bằng khói thuốc

Sống cho mình và không bao giờ mơ ước

Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay

Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng

Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng

Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn

Sao con học hoài không được

Để bây giờ khi con hiểu được

Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy.

 

Lời ru của thầy

 

Mỗi nghề có một lời ru

Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây

Con sông của mẹ đường cày của cha


Bắt đầu cái tuổi lên ba

Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!


Thầy không ru đủ nghìn câu

Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

Tuổi thơ em có một thời

Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm


Như ru ánh lửa trong hồn

Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

Thầy ru hết cả mê say

Mong cho trọn ước mơ đầy của em.


Mẹ ru em ngủ tròn đêm

Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

Trong em hạt chữ xếp dày

Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm


Từ trong vòm mát ngôi trường

Xin lời ru được dẫn đường em đi

(Con đường thầy ngỡ đôi khi

Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)


Hẳn là thầy cũng già thôi

Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

 

THẦY 


Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay 

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng 

Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn 

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi 

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... 

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại 

Mái chèo đó là những viên phấn trắng 

Và thầy là người đưa đò cần mẫn 

Cho chúng con định hướng tương lai 

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi 

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa 

Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... 


LỜI CỦA THẦY

 

Rồi các em một ngày sẽ lớn 

Sẽ bay xa đến tận cùng trời 

Có bao giờ nhớ lại các em ơi 

Mái trường xưa một thời em đã sống 

 

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng 

Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao 

Thủa học về cái nắng xôn xao 

Lòng thơm nguyên như mùi mực mới 


Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới 

Thầy trò mình cũng có lúc chia xa 

Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha 

Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ 


Một lời khuyên biết thế nào cho đủ 

Các em mang theo mỗi bước hành trình 

Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: 

Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... 

 

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã 

Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên 

Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền 

Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ 

 

Khi thầy về nghỉ hưu 


Cây phượng già treo mùa hạ trên cao 

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: 

"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…" 

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. 


Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào 

Con nao nức bước vào trường trung học 

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc 

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 


Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? 

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? 

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi 

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 


Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao 

Vai áo bạc như màu trang vở cũ 

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ 

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

                                          (theo báo Đời Sống & Pháp Luật)